Tin Đa Chiều - Đăng ngày: 09/11/2015 (8:06 AM)
Ngày 6/2/2012, khi cựu cảnh sát trưởng TP Trùng Khánh là Vương Lập Quân hớt hải chạy vào Lãnh sự quán Mỹ ở Thành Đô để bảo toàn mạng sống; Bạc Hy Lai hoảng hốt huy động 70 xe cảnh sát và xe bọc thép đuổi theo. Sự kiện này đánh dấu khởi đầu cuộc đấu đá cấp cao nhất trong nội bộ ĐCS Trung Quốc, và cho đến hôm nay nó đã đến màn diễn cuối cùng.
Lựa chọn của ông Tập Cận Bình và tương lai của dân tộc Trung Hoa
Các sự kiện hỗn loạn trong gần ba năm ông Tập Cận Bình nắm quyền giờ đây đang đưa đến một tình huống căng thẳng cực độ. Ông Tập có một lựa chọn. Ông ta có thể bảo vệ sự an toàn của bản thân và gia đình, bảo đảm thanh danh đời đời và đem lại sự thịnh vượng, tự do và phẩm giá cho dân tộc Trung Quốc; hoặc, ông ta có thể đặt bản thân và gia đình vào tình cảnh nguy hiểm, bị ô danh, và chứng kiến người dân Trung Quốc tiếp tục chịu cảnh lầm than, bị nô dịch và bị làm nhục dưới bàn tay của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Vở kịch vĩ đại của lịch sử đang được trình diễn trên sân khấu Trung Quốc, và loài người có thể thấy rõ hậu quả của các nguyên lý dẫn dắt một dân tộc. Ông Tập có cơ hội đi vào lịch sử, nhưng dù ông ta chọn vai nào, thì lịch sử cũng sẽ tiến về phía trước. Ông Tập phải quyết định rằng ông ta sẽ chuyển động cùng lịch sử hay đi ngược lại vận mệnh của Trung Quốc một cách vô vọng.
ĐCSTQ khủng bố nhân dân Trung Quốc
Gần một thế kỷ trước, chủ nghĩa Cộng sản đã xuất hiện ở Trung Quốc, một học thuyết nước ngoài hứa hẹn đem lại sự cứu rỗi trần thế đối với một dân tộc đang đau đớn dưới ách đô hộ của các cường quốc nước ngoài. Trong khi học thuyết này ngụy tạo bằng những lời hứa giả dối, trên thực tế nó là kẻ thù chết người của dân tộc Trung Hoa.
Trải qua nhiều triều đại, dù Trung Quốc được cai trị bởi các hoàng đế người Hán, Mông Cổ, hay Mãn Châu, quốc gia Trung Quốc suốt 5.000 năm đã tồn tại và thịnh vượng. Bí quyết cho vận mệnh tốt đẹp của Trung Quốc là một nền văn hóa bắt nguồn từ tín ngưỡng vào thần thánh và việc tu dưỡng các đức tính như lòng trung thành, hiếu thảo, nhân đạo và chính nghĩa.
Văn hóa này đã thống nhất và hài hòa các dân tộc của Trung Quốc. Nói một cách chính xác, đất nước Trung Quốc không phải chỉ là nhóm dân tộc riêng biệt nào, mà là một nền văn hóa và nền văn minh xuất sinh từ nền văn hóa đó.
Quá trình cầm quyền của ĐCSTQ là một cuộc đấu tranh lâu dài, một cuộc chiến tranh tìm cách tiêu diệt nền văn hóa Trung Hoa. Cuộc tấn công của Đảng vào tín ngưỡng và đạo đức đã đe dọa chính bản sắc của dân tộc Trung Quốc.
Vào năm 1992 một nguồn sống mới đã xuất hiện tại Trung Quốc. Môn khí công Pháp Luân Công giảng về đức tin vào thần thánh và tu dưỡng các đức tính Chân, Thiện, Nhẫn. Pháp Luân Công chứa đựng những tinh hoa của văn hóa Trung Quốc và đem lại cho người dân Trung Quốc một cơ hội được tái sinh.
Cùng lúc đó, sự lan rộng của Pháp Luân Công ở Trung Quốc đã cho ĐCSTQ một cơ hội để lựa chọn. Nếu Đảng ủng hộ Pháp Luân Công, đạo đức xã hội sẽ nâng cao và quốc gia phát triển, và lịch sử của Trung Quốc hiện nay sẽ khác hẳn.
Ban đầu ĐCSTQ đã ủng hộ Pháp Luân Công, tán dương sự cải thiện ấn tượng về sức khỏe của các học viên. Nhưng vào năm 1999, người đứng đầu ĐCSTQ lúc đó, ông Giang Trạch Dân, đã phát động một chiến dịch nhằm tiêu diệt môn khí công này, biến 100 triệu người dân Trung Quốc và gia đình họ trở thành kẻ thù. Trong khi ông Giang nhắm mục tiêu vào những cá nhân và đức tin của họ, thực chất ông Giang đã tìm đến sự hủy diệt cho dân tộc Trung Hoa, kết liễu cơ hội tốt nhất làm sống lại nền văn hóa Trung Quốc.
Chiến dịch của ông Giang đã đưa tình trạng khủng hoảng đạo đức lên đến cực độ, điều vốn đã được tích tụ dần lên trong nhiều thập kỷ. Khi những đức tin vốn đã luôn gắn kết nền văn minh Trung Quốc bị hủy bỏ, người dân Trung Quốc bị bủa vây bởi các cuộc khủng hoảng sinh thái, kinh tế, chính trị và xã hội.
Không khí đã trở nên ô nhiễm đến mức không thể hít thở, đất thì bị nhiễm độc, còn nguồn nước thì đã trở thành độc hại. Hàng trăm làng ung thư đã mọc lên trên khắp Trung Quốc.
Trong khi ĐCSTQ không ngừng khoác loác về sự tăng trưởng nhanh chóng, thì sự tăng trưởng đó lại có được thông qua một nền kinh tế mất cân bằng trầm trọng, với tình trạng bong bóng bất động sản khổng lồ và việc cung ứng quá mức các sản phẩm thép, sắt và các hàng hóa khác. Sự sụt giảm hiện nay của nền kinh tế Trung Quốc tồi tệ hơn nhiều so với thống kê được công bố chính thức và là điều không thể tránh khỏi.
Trong nỗ lực tiêu diệt Pháp Luân Công, ông Giang đã làm méo mó tất cả các bộ phận của bộ máy đảng-nhà nước. Những khoản ngân sách khổng lồ đã được chi tiêu vào các trại lao động, chi vào dự án Tường Lửa Vĩ Đại (Great Firewall) nhằm loại bỏ các tin tức trung thực khỏi mạng lưới internet của Trung Quốc, dự án Giáp Vàng (Golden Shield) để theo dõi từng học viên Pháp Luân Đại Pháp, và chi cho một bộ máy an ninh nội địa khổng lồ tiêu tốn hơn cả quân đội. Những biện pháp mà Trung Quốc tiến hành để thực thi nguyên tắc Thượng Tôn Pháp Luật đã bị đảo ngược, còn tham nhũng đã trở thành phương tiện cầm quyền.
Với sự suy đồi về đạo đức, xã hội Trung Quốc đã trở thành một bãi xung đột căng thẳng, người đấu với người, và điều duy nhất được coi trọng là kiếm tiền bằng mọi giá.
Bước đầu tiên: Đưa Giang Trạch Dân ra xét xử
Ông Tập đứng trước khả năng đảo ngược lại các cuộc khủng hoảng này, nhưng con đường là rất gian nan. Nếu ông ta hành động thì ông ta sẽ gặp nguy hiểm. Nếu ông ta không hành động, thì ông ta cũng gặp nguy hiểm.
Do cuộc khủng hoảng hiện nay tại Trung Quốc là kết quả trực tiếp từ chính sách khủng bố của ông Giang, bước đầu tiên mà ông Tập phải làm là đưa Giang Trạch Dân và xét xử trước công lý về nhiều tội ác chống lại nhân dân Trung Quốc. Việc xét xử Giang cần đi kèm với việc chấm dứt cuộc đàn áp Pháp Luân Công
Ông Giang không thỏa mãn với việc phát động chiến dịch chống lại Pháp Luân Công, khi nghỉ hưu, ông ta đã đảm bảo cho cuộc đàn áp này tiếp diễn trong một thập niên tiếp theo, với việc kiểm soát Đảng thông qua các tay chân mà ông ta đã mua chuộc lòng trung thành của họ bằng hoạt động tham nhũng. Ông Hồ Cẩm Đào và ông Ôn Gia Bảo từng có chức vụ Tổng Bí thư và Thủ tướng Trung Quốc, nhưng quyền lực thực sự lại thuộc về ông Giang và mạng lưới của ông ta.
Sau khi nhiệm kỳ của ông Hồ và ông Ôn kết thúc, ông Giang đã không đảm bảo được cho ông ta có thể tiếp tục nắm quyền thông qua những người thân cận. Thậm chí trước khi ông Tập Cận Bình nhậm chức, những người trung thành với ông Giang đã lên kế hoạch đảo chính để lật đổ ông Tập.
Sau khi lên nắm quyền, ông Tập đã đáp trả bằng việc gỡ bỏ có chủ ý và có hệ thống mạng lưới tay chân khổng lồ của ông Giang, những người trung thành với ông Giang đã bị thanh trừng hết người này đến người khác với tội danh tham nhũng. Chiến dịch này đã cho thấy một quyết tâm mạnh mẽ và sức phán đoán chính trị cẩn trọng.
Ông Tập đã đóng cửa hệ thống trại lao động cưỡng bức, công cụ thuận tiện nhất của ông Giang để bức hại Pháp Luân Công. Ông Tập đã bỏ tù ông Bạc Hy Lai, người mà ông Giang đã lựa chọn cẩn thận để làm người kế nhiệm cho ông ta, tước đi một lãnh đạo trong nhóm của ông Giang.
Ông Tập đã loại bỏ quyền lực của ông Giang trong quân đội. Ông ta cũng đã bắt giữ ông Lý Đông Sinh, người đứng đầu Phòng 610, lực lượng đặc nhiệm của Đảng được giao nhiệm vụ tiến hành cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Ông Tập cũng đã bắt ông Chu Vĩnh Khang, cựu lãnh đạo an ninh hàng đầu của Trung Quốc. Hai vụ bắt giữ này báo hiệu rằng Phòng 610 đã không còn được Trung ương Đảng ủng hộ.
Với việc bắt giữ các quan chức hàng đầu phụ trách các lĩnh vực kinh tế, ông Tập đang lấy lại quyền kiểm soát nền kinh tế từ ông Giang. Các vụ bắt giữ các quan chức trong bộ máy tuyên truyền và văn hóa đang cướp khỏi ông Giang quyền kiểm soát các thông tin và quan điểm được đưa tới người dân Trung Quốc.
Đây là những động thái táo bạo gây sốc cho các nhà quan sát tại Trung Quốc và trên thế giới.
Nhưng dù vậy, ông Tập và ông Giang đang bị trói vào một cuộc chơi tàn nhẫn, và những động thái táo bạo này vẫn chỉ là những biện pháp nửa vời. Các nguồn tin cấp cao trong ĐCSTQ cho biết đã có những âm mưu ám sát đối với ông Tập. Nếu ông Tập không bắt ông Giang, thì cuộc sống của ông Tập và của gia đình ông ta rốt cuộc có thể sẽ bị tước mất.
Trong khi đó, với nỗ lực nhằm ngăn chặn ông Tập, ông Giang đã tạo ra tình trạng hỗn loạn trong xã hội Trung Quốc. Các nguồn tin trong ĐCSTQ đã quy trách nhiệm về vụ nổ lớn ở Thiên Tân và sự sụp đổ của thị trường chứng khoán cho phe cánh của ông Giang.
Nếu ông Tập bắt ông Giang, ông Tập sẽ thấy được sự ủng hộ rộng rãi. Một lượng lớn người dân Trung Quốc nguyền rủa ông Giang. Trong một diễn biến chưa từng có, 180.000 người Trung Quốc đã đệ đơn khiếu nại hình sự chống lại ông Giang về những tội ác mà ông ta đã gây ra đối với họ.
Việc chấm dứt các tội ác của ông Giang Trạch Dân và quét dọn tình trạng tham nhũng mà ông Giang dùng làm phương tiện cai trị sẽ mang lại sự ổn định cho Trung Quốc.
Từ bỏ Đảng Cộng sản Trung Quốc
Nhưng loại bỏ ông Giang là không đủ. Ông Tập và người dân Trung Quốc cần phải từ bỏ ĐCSTQ.
Mặc dù ông Giang không còn là người lãnh đạo Đảng, hệ thống chính trị vốn đã cai trị Trung Quốc 66 năm qua vẫn sẽ như cũ. Hệ thống đó đã sản sinh ra cái ác trong suốt lịch sử của nó, và nó sẽ không cho phép ông Tập có được thành công thông qua những nỗ lực trung thực trong cầm quyền.
Ví dụ, ĐCSTQ sẽ không cho phép thế lực nào tồn tại độc lập với Đảng, nhưng những cải cách thực sự đối với nền kinh tế Trung Quốc phải là những cải cách trong đó các chủ thể kinh tế và các doanh nghiệp hoạt động độc lập đối với Đảng. Các cải cách kinh tế của ông Tập đến nay đều được tiến hành trong hệ thống của ĐCSTQ, và vì vậy chúng không thể thành công. Khi cải cách kinh tế không thành, người dân Trung Quốc sẽ quay sang chống lại ông Tập, và cơ hội lãnh đạo của ông ta có thể sẽ bị trượt mất.
Ngoài ra, nếu ĐCSTQ vẫn nắm quyền lực, mạng lưới rộng lớn những người trung thành của ông Giang sẽ thận trọng tìm kiếm cơ hội trả thù. Khi thời điểm đến – chẳng hạn khi cuộc khủng hoảng kinh tế trầm trọng hơn hoặc khi ông Tập nghỉ hưu, họ sẽ quay ra xử lý ông Tập, và bản thân ông Tập cùng gia đình và phe cánh của ông ta sẽ gặp nguy hiểm.
Mối đe dọa mà ông Tập phải đối mặt vượt quá phạm vi cuộc đời của riêng ông. Là lãnh đạo của ĐCSTQ, ông Tập đã kế thừa những tội ác to lớn của Đảng. Nếu ông Tập không tách mình ra khỏi ĐCSTQ, những tội ác đó sẽ được tính sổ với ông ta; ông ta sẽ mãi mãi được biết đến như là một kẻ thù của nhân dân Trung Quốc.
Nếu ông Tập hành động, ông ta sẽ tìm thấy sự ủng hộ rộng rãi. Tính đến ngày 9/11/2015 , hơn 218 triệu người Trung Quốc đã tuyên bố thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó (Đoàn, Đội), và tỷ lệ của các tuyên bố thoái Đảng đang tăng nhanh. Một điều rõ ràng đối với các nhà quan sát, gồm cả các quan chức cấp cao của ĐCSTQ, đó là người dân Trung Quốc đã chán ngán ĐCSTQ và muốn được thoát khỏi nó.
Tuy nhiên, ông Tập và người dân Trung Quốc chỉ có thể quét sạch ĐCSTQ vào thùng rác của lịch sử nếu tìm thấy một con đường thay thế. Trung Quốc phải trở lại với nền văn hóa truyền thống của nó. Và người dân Trung Quốc cần phải thay thế các tổ chức chuyên chế của ĐCSTQ bằng các tổ chức của một dân tộc tự do.
Một tổng thống được bầu dân chủ
Nếu ông Tập lãnh đạo người dân Trung Quốc từ bỏ ĐCSTQ, ông ta có cơ hội để trở thành tổng thống dân cử đầu tiên của Trung Quốc.
Về chính trị, ông Tập cần phải cho phép các đảng độc lập đăng ký, lập tức tạo ra một đời sống chính trị thực thụ ở Trung Quốc. Ông Tập cũng có thể cho phép các tổ chức khác được hình thành độc lập đối với nhà nước, giúp đem lại một xã hội dân sự cho Trung Quốc.
Ông Tập cần phải cho phép tự do báo chí và bắt đầu xây dựng các thể chế cho nền thượng tôn pháp luật, điều mà ông ta từng ca ngợi.
Sau ông Tập ổn định và mở cửa nền chính trị Trung Quốc, nền kinh tế của Trung Quốc sẽ tăng trưởng với tốc độ nhanh chóng và theo một cách thức lành mạnh. Người Trung Quốc vốn làm việc chăm chỉ và rất thông minh, còn người Trung Quốc ở nước ngoài sẽ trở về với một Trung Quốc tự do, mang theo tiền và công nghệ. Với các tổ chức dân chủ có khả năng kiểm soát các nhà công nghiệp, thì sẽ có hoạt động bảo vệ môi trường và việc tôn trọng các quyền lợi của người lao động.
Trong bài phát biểu của mình, ông Tập đã chỉ ra rằng ông không tán thành việc các sách giáo khoa tiểu học không có các bài thơ cổ. Ông Tập đề cập đến điều này là “làm giảm tính Trung Quốc hóa “, và công nhận rằng chính văn hóa truyền thống của Trung Quốc là điều tạo nên dân tộc Trung Quốc. Với việc từ bỏ ĐCSTQ, ông Tập sẽ có thể hoan nghênh sự hồi sinh của nền văn hóa truyền thống của Trung Quốc.
Lịch sử có hướng đi riêng của nó, và những thời khắc quan trọng sẽ đến dù cho các cá nhân có sẵn sàng hay không. Thời điểm đưa Giang Trạch Dân ra công lý, và chấm dứt cuộc bức hại Pháp Luân Công đã chín muồi. Khi tin tức về việc bắt giữ ông Giang được công bố, những tiếng pháo sẽ vang lên từ khắp nơi tại Trung Quốc để kỷ niệm một thời đại mới.
Nếu ông Tập có thể nắm lấy thời cơ này, ông ta sẽ đi vào lịch sử Trung Quốc, người đã khôi phục nền văn hóa và đem lại cho họ sự tự do. Đồng thời, các quốc gia trên thế giới sẽ cảm thấy dễ thở đối với những thay đổi ở Trung Quốc và tìm kiếm mối quan hệ ấm áp và thân thiện với một dân tộc Trung Hoa đã được đặt lại về nhân phẩm và văn hóa cổ xưa của họ.
Mai Lan biên dịch từ Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh
Theo daikynguyenvn.com
Bài liên quan:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét